Nói về yếu tố "đạo đức" trong nghề sale bảo hiểm

Vô tình đọc được một bài viết của một chị trên WTT (webtretho) chiều nay. Cũng hôm nay vô tình ông anh ở Manulife lần thứ mấy gọi mời mình đi lên văn phòng của ổng để trao đổi về việc đi làm ở Manulife. Dưới đây là những quan điểm của mình về nghề sale bảo hiểm dưới góc nhìn của một người từng tham gia làm bảo hiểm, share cho mọi người cùng đọc:
1.     Bảo hiểm không xấu
Đúng, bảo hiểm không xấu. Nhưng biến tướng nó để giống dạng đa cấp ở Việt Nam hiện nay thì xấu. Ngoại trừ Bảo Việt ra thì mình gần như nhận được những cuộc chào hàng từ tất cả các hãng bảo hiểm khác (nói thêm vì mình là sale bất động sản nên số điện thoại được public trên mạng nhiều lắm). Các bạn/chị tư vấn viên có thể gọi cho em, nhưng các chị có quan tâm là khách hàng của mình đang là ai và có nhu cầu gì không ạ? Rất phiền phức nếu cứ gọi hoài mà người được xem là “khách hàng tiềm năng” kia lại không có nhu cầu.
2.     Tác động đến khách hàng thông qua các yếu tố tình cảm
Đây là điều cá nhân mình rất không thích nhưng cũng phải nói, bởi lẽ khi có một tư vấn viên gọi cho bạn, thì thế nào cũng đề cập tới vấn đề quan hệ vợ chồng, con cái, cha mẹ của bạn. Và vẽ ra cho bạn những trường hợp mà bạn CẦN PHẢI mua bảo hiểm cho họ. Dưới góc độ khách hàng, bạn có thể bực mình, có thể khó chịu nhưng bạn vẫn sẽ nghe hoặc cúp máy ngang. Tuy nhiên, dưới góc độ của tư vấn viên, việc họ nghe những lời từ chối từ khách hàng là chuyện rất bình thường, và họ sẽ không quá để tâm vì việc đó, cho nên họ sẽ tiếp tục gọi cho đến khi nào có thể đạt được mục tiêu như một cuộc hẹn hoặc trao đổi cụ thể với họ mới thôi. Bởi vậy, nếu ai yếu long nhẹ dạ hoặc “hiền” một xíu thì việc ngồi gần cả 15 phút nghe các tư vấn viên tư vấn là chuyện hoàn toàn bình thường.
3.     Nhân văn hay hoa hồng?
Ai cũng nói bán bảo hiểm cho người khác vì mục đích nhân văn này kia, nhưng thật sự thì họ chỉ hạnh phúc khi có khách hàng đồng ý ký tên vào cái hợp đồng bảo hiểm kia mà thôi. Nếu nói đúng như mục đích nhân văn mà họ nói, thì thử hỏi vì sao có rất nhiều người vào nghề sale bảo hiểm nhưng họ chỉ trụ được một thời gian ngắn (thường dưới 6 tháng) để làm việc? Nếu vì mục đích nhân văn như vậy, sao họ không tiếp tục đeo đuổi sự nghiệp của họ nữa?
Nói dối cả đấy! Thực ra, với một sale bảo hiểm mới vào nghề, lương căn bản gần như không có, qua lớp training của họ, họ biết rằng một tháng họ cần mang về bao nhiêu hợp đồng bảo hiểm, doanh số của họ cần đạt bao nhiêu và số tiền hoa hồng của họ được nhận là bao nhiêu trên một hợp đồng bảo hiểm, vậy thôi.
Đây là bài chia sẻ mà vô tình mình đọc được:
“Còn đây là mục tiêu vì sao em đến với nghề đây các chị ạ.. Cái nghề mà ngày nào k đi van xin, k nghe từ chối của người khác là hôm đó cúng tổ lớn. 
____________
Hằng ngày các bạn có thể Like hoặc share rất nhiều hình ảnh hài hước, hội hotgirl, hội khó đỡ.. Hôm nay tôi chỉ xin bạn ít phút để đọc những dòng này, vì 1 lý do CÁC BẠN LÀ BẠN CỦA TÔI, TÔI MONG ĐƯỢC CÁC BẠN ỦNG HỘ. 
Giữa rất nhiều công việc có thể giúp tôi kiếm ra tiền, tôi đã chọn nghề Tư Vấn Viên Bảo Hiểm ( các bạn gọi là Bán Bảo Hiểm đấy ạ, nhưng trainer của tôi đã dặn là đừng nên dùng cái từ MUA- BÁN nghe trần tục, xôi thịt vô cùng). 
Bạn có nghĩ đến giây phút cuối đời chưa? Bạn có bao giờ nghĩ đến người thân của bạn, nhất là con cái bạn sẽ ra sao nếu 1 ngày bạn k còn? Thật sự tôi cũng chưa có cơ hội đc biết giây phút cuối đời là ntnao nữa ( Mô Phật). Trong phim thì diễn tả thế này: cảnh vật mờ đi trước mắt, hình ảnh ng thân lần lượt hiện ra...
Các bạn ạ, tại sao tôi lại đi chọn cái nghề mà ngày nào k nghe từ chối, k nghe giễu cợt, chửi rủa thì ngày đó sẽ phải nhớ lắm đấy. Bởi vì sau nhiều chuyến từ thiện với webtretho, tôi đã quay về nhà và ôm đứa con bé bỏng của tôi trong lòng, tôi sợ 1 ngày tôi sẽ phải ra đi và bỏ rơi nó lẻ loi trên cõi đời này. Tôi đang trên hành trình đi tìm những ng có TÂM.. Tôi ước sao tất cả 71 triệu dân Việt Nam đều sở hữu 1 hợp đồng bảo hiểm. 
Con trai tôi nhiều khi ăn mặc k đc đẹp, đồ chơi cũng k đc nhiều. Em gái tôi thường càu nhàu: sao mẹ bán quần áo mà con rách rưới như bụi đời. Bởi trong thâm tâm tôi con ng ta k hơn nhau ở cái áo cái quần, và tôi luôn tự hào vì những việc hnay mình làm là để bảo đảm cho con tôi 1 tương lai chăm sóc sức khỏe toàn diện, học hành đầy đủ. Tôi chấp trượt giá, tôi chấp lạm phát.. Tôi chỉ hy vọng đc sống trọn vẹn bên con cho đến ngày hợp đồng đáo hạn để mà cầm “ nắm giấy vụn” trên tay, dù lúc đó tiền Việt Nam như Zimbabwe 2 tỉ mua đc 2 ổ bánh mì đi chăng nữa thì tôi cũng cám ơn trời đã cho tôi đc làm tròn trách nhiệm của 1 người làm cha mẹ.. Có thể bạn đang cười tôi khùng hay lo xa thái quá, nhưng các bạn có bảo đảm là các bạn sẽ bình an đến 20 năm nữa hay không? Khi tôi mời bạn nghe tôi nói về Bảo Hiểm, bạn trả lời: K cần, k có nhu cầu, k thích, k có tiền bla bla... Tôi vẫn sẽ quyết tâm, sẽ kiên trì.. sẽ “ đeo bám” cho đến khi bạn nhận ra là bạn cần, bạn thích, và bạn có đủ tiền đấy thôi. Nhưng nếu bạn nói:KHÔNG SỢ CHẾT.. Tôi sẽ bỏ cuộc. 
Các bạn thân yêu, bản thân tôi đã rất sợ đau, xỏ lỗ tai cũng k dám. Đám cưới lỗ mất cặp bông tai vàng 9999. Bản thân tôi rất sợ cực khổ, sợ cô đơn, sợ không tiền, sợ rất nhiều thứ.. Nhưng sau ngày vượt cạn, bồng sinh linh bé nhỏ trên tay, tôi đã k còn biết sợ thứ gì, chỉ sợ duy nhất 1 điều: SỢ CHẾT. Bởi vì tôi chết thì con tôi sẽ bơ vơ. 
Tôi có 1 đứa cháu, thật tâm là tôi rất thương nó và nó rất ngoan, nhưng đôi khi mẹ nó gửi nó cho tôi chỉ trong vài giờ, nó hơi nghịch 1 chút, nó làm con tôi khóc thì tôi đã k tiếc lời la mắng nó. Dân gian có câu: “chửi như chửi con không đẻ”. Cho nên tôi k bao giờ dám trông chờ rằng khi tôi k còn trên đời này mà những người khác sẽ yêu thương con tôi như chính tôi yêu thương nó. 
Các bạn ah, CỌP CHẾT ĐỂ DA, NGƯỜI CHẾT ĐỂ TIỀN (đúng ra là để tiếng, nhưng tôi edit chút cho phù hợp hoàn cảnh). Nếu ngày mai tôi chết đi, con tôi sẽ có 1 số tiền lớn để bù đắp nổi đau mất mẹ. Nếu ngày mai tôi ngã bệnh, tôi sẽ có tiền để lo cho chính bản thân tôi mà phải đụng đến tiền dưỡng già của ba mẹ tôi, k cần bán gia sản đẩy con tôi vào cảnh thiếu thốn, nợ nần... Nếu ngày mai tôi may mắn không sao hết, cứ sống trơ trơ dai nhách, thì công ty bảo hiểm sẽ lãi to với số tiền tôi đã đóng bao nhiêu năm qua mà k cần bồi thường gì cho tôi cả... Xin chúc mừng cty bảo hiểm, và chúc mừng chính bản thân tôi. Dù bạn k mở hợp đồng tại Manulife, k mở tại các tư vấn viên trong team của tôi, nhưng tôi rất mong các bạn hãy sở hữu cho mình 1 hợp đồng bảo hiểm, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, xã hội khi có rủi ro xảy ra. 
Tôi rất vui vì các bạn đã xem tôi như 1 người bạn và đã mở lòng để đọc những dòng này.. phần còn lại tôi xin để các bạn viết tiếp cho tôi. XIN HÃY ỦNG HỘ CÔNG VIỆC CỦA TÔI. 
P/s: Nhưng thật tâm tôi rất băn khoăn thắc mắc.. có người mới hôm qua, hôm kia đây thôi nói với tôi là TIỀN ĂN CÒN KHÔNG CÓ.. mà hôm nay trên facebook khoe mới đi nhậu.. và toàn hình ăn uống.. Nhậu miễn phí chăng?? Đêm qua trúng 2 số cuối chăng?? Tôi k có quyền đánh giá ai hết, nhưng tôi thấy cuộc đời thật là mâu thuẫn quá phải k?”

Những ai quyết định đi theo nghề sale bảo hiểm. Nếu thực sự bạn không ngại khó, không ngại làm trái đạo đức thì hoàn toàn bạn có thể đi theo ngành này. Cái khó ở đây là bạn có đủ can đảm để theo nó đến cùng hay không thôi.

Bài đăng phổ biến